-
174/3 Điện Biên Phủ, P17, Bình Thạnh, TP. HCM
- Hotline: 028 66 832 872
174/3 Điện Biên Phủ, P17, Bình Thạnh, TP. HCM
Miễn phí bao sách - Ghi chú ở phần đặt hàng
HẾT HÀNG
Sách tri thức và học thuật
Giao hàng trên toàn quốc
Sưu tầm sách quý, sách cổ
Ấn bản bìa mềm, bìa cứng, bìa da
Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền _tập 1 (in lần 8)
Tác giả: Vô Thường
Nhà xuất bản: Hồng Đức
Số trang: 352
Loại bìa: Bìa mềm
Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền _Tập 2 (in lần 4)
Tác giả: Vô Thường
Nhà xuất bản: Hồng Đức
Số trang: 340
Loại bìa: Bìa mềm
Lời giới thiệu - Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền Tập 1
“Chẳng phải nhờ xe, chẳng phải nhờ ngựa, cũng chẳng phải nhờ đôi chân thật nhanh thật khỏe mà người đời có thể đi qua hết những bất an, đến được nơi bình yên.
Chỉ khi làm chủ được tâm mình, không còn để những điều tầm thường cuốn đi, khi đó mới có thể đi qua hết những bất ổn, đến được bình yên”.
---
"Giữa hư không làm gì có dấu vết, giữa những người không làm chủ được tâm mình để mặc cho phù phiếm cuốn đi làm gì có trái tim tĩnh lặng trong veo như giọt nước đầu nguồn.
Người đời ai cũng nói cần hạnh phúc bền vững, nhưng đôi chân lại đi mãi về phía phù hoa, giữa chốn phù hoa mong manh vô thường làm gì có hạnh phúc bền vững để tìm?"
---
Tháng 5…
Nơi đây, mùa nắng chưa qua hết, mùa mưa cũng chỉ mới bước một chân về. Để tháng 5 dùng dằng, mơ hồ, dở dang, như một điều chưa thể gọi tên.
Ngày xưa…
Người mang tuổi hai mươi của mình, xuôi dòng, về nơi phố thị; ta mang tuổi mươi của mình, ngược dòng, về khép cửa, chép những câu Kinh xưa. Mỗi người về gom hết những tháng năm tuổi trẻ để vẽ ra cho mình một cuộc hành trình đi qua cuộc đời này. Kẻ ngược dòng, người xuôi dòng. Ngược hay xuôi đều có khó khăn của nó.
Cuộc hành trình duy nhất người ta không thể nhìn thấy kết thúc chính là cuộc sống.
Lâu lâu, ta lại ghé về phố thị, tháng 5 có hương ngọc lan thơm nhè nhẹ, nhìn dòng người ngược xuôi một lát, rồi về.
Lâu lâu, người lại đến ngồi dưới hiên chùa, nhìn một đoá sen trắng vừa nở, lắng lòng, nghe một thời Kinh, rồi đi.
Người về ngồi trước Phật, chẳng cầu xin gì, chỉ để tâm tĩnh lặng như mặt hồ sớm mai, để soi mặt mình trong đó, xem có khác xưa nhiều không. Để biết mình phải buông bỏ điều gì, giữ lại điều gì. Để được nói: “Thưa Người, con đã về…”
Những chiều mưa, đường trần, người ướt áo. Nơi đây mưa thoang thoảng hương trầm ấm từng trang Kinh xưa. Nơi kia mưa về ướt lòng phố lạnh. Nơi đây, ngọn núi ngàn năm vẫn nguyên vẹn và bình thản qua bao mùa gió mưa.
Ta cũng đã về lại núi, làm bạn với đỉnh núi ngàn năm bình thản.
Trong cuộc sống, có những thứ khi cố ôm hết vào lòng để chỉ giữ riêng cho mình, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng nó lại trở thành vô giá, khi một lần dốc hết lòng mình cho đi.
Người hiểu ta muốn nói gì phải không?
Núi, cuối tháng 5
---
Lời giới thiệu - Cuộc sống nhìn từ ô cửa thiền Tập 2
Ngày cuối năm, khắp nơi rộn ràng lễ hội, núi vẫn bình lặng như một ngày bình thường. Bốn năm về lại núi, có được bốn đêm giao thừa tĩnh lặng không còn nhuốm những sắc màu lễ hội.
Những ngày cuối năm, con suối trước nhà chỉ còn lại vài vũng nước nhỏ. Con suối nhỏ bắt đầu khô, để nắng tháng Giêng hong khô lòng mình.
Trên những vệt đất vừa khô, lũ rau đắng đất bắt đầu mọc, lấm tấm xanh; và khi con suối vừa khô hẳn, lũ rau đắng đất tràn ra, xóa hết dấu vết con suối nhỏ. Tháng Giêng, núi có mùa rau đắng đất, loài cây rất lạ, chỉ bắt đầu mọc xanh khi cả đồng cỏ ngoài kia đã khô vàng và gục xuống.
Rau đắng đất rất đắng, và loài cây rất đắng đó cũng nở hoa - hoa nhỏ như đầu que diêm, màu trắng cũ, nên từ lúc nở đến lúc tàn vẫn không đổi sắc.
Tháng Giêng, có những cánh bướm tìm về, bay dọc triền suối. Lũ bướm rất nhỏ, đậu vừa vặn trên bông hoa nhỏ như đầu que diêm của rau đắng đất. Lũ bướm cũng có màu trắng cũ không phai như cánh hoa.
Tháng 6 mưa về lại núi, con suối nhỏ lại đầy nước, xóa hết dấu vết của mùa rau đắng đất tháng Giêng. Lũ bướm nhỏ cũng bỏ đi.
Trong cuộc sống, biết bao nhiêu câu chuyện đã được nói ra trong yên lặng.
Thời gian luôn cẩn thận mang đi hết mọi thứ trên con đường mình qua, rồi cẩn thận đem rong rêu gió bụi xóa sạch luôn từng dấu chân của nó.
Đem mùa Xuân về xóa hết mùa Đông, rồi lại đem mùa Thu về xóa hết dấu vết mùa Xuân mà mùa Hạ còn nặng lòng muốn giữ lại.
Thời gian cẩn thận gói ghém và mang hết theo mọi thứ. Nhưng khi đi ngang qua con người, thời gian luôn vô tình đánh rơi vào lòng họ một vài điều, nhưng chẳng bao giờ chịu dừng lại nhặt lấy mang theo, để trong lòng ai cũng có một vài điều mà thời gian đằng đẵng vẫn không thể quên.
Những lễ hội ồn ào của đêm cuối năm ngoài kia không vọng tới được, núi đêm cuối năm tĩnh lặng. Đốt một thỏi trầm, đọc trang kinh xưa; ngoài trời có tiếng vỗ cánh thật nhẹ của lũ chim ăn đêm rời núi, có tiếng lũ cỏ dại cuối mùa vàng úa kiệt sức lặng lẽ tựa vào nhau trong gió bấc, có tiếng hạt giống rau đắng đất trở mình nảy mầm giữa lòng suối khô.
Núi, ngày cuối năm
Nhận xét đánh giá